Nghĩ đến con gà là tôi nghĩ đến một làng quê êm ả bên con sông nhỏ, và
một buổi trưa hè nóng bức oi ả. Cái nắng chói chang làm khô đống lúa
ngoài sân mới gặt về. Một vài ngọn gió hiu hiu thổi qua. Một đàn gà vô
tư nhặt lúa. Tiếng gà gáy ó ò o... Đám gà bên kia sông phụ họa: ò ó o.
Đám gà hàng xóm cũng họa theo cái điệp khúc đồng quê mà hình như tự
nhiên đã giao phó cho chúng tự bao giờ. Lúc nào cũng đúng giờ Ngọ. Một
hình ảnh đầm ấm, no đủ của miền quê Việt Nam. Trong bài Nắng mới, Lưu
Trọng Lư tả thật hay cái hình ảnh lung linh đó:
Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.